Cũng một mùa xuân trong sáng đẹp đẽ như hôm nay nhưng là một mùa
Xuân xa xăm lắm, một vị Quốc vương có tiếng nhân từ vui vẻ, ngự giá về các làng
mạc thôn xóm, thăm viếng quần chúng và tặng quà tết cho kẻ nghèo. Ngài cùng
chung vui với muôn dân. Ðó còn là một dịp để nhà vua được tìm hiểu đời sống và
tâm tình của dân.
Khi ra đi ngài vui vẻ bao nhiêu, khi trở về Ngài lại buồn rầu lo
âu bấy nhiêu.
Nhà vua thường khuyến khích mọi người phụng thờ Tam bảo, thực hành
phép ăn chay, làm các việc thiện, hiếu thảo với cha mẹ, thuận hòa với anh em.
Ngài tha sưu thuế cho tất cả những ai thực hành theo lời Ngài khuyên bảo.
Mọi người đều răm rắp làm theo.
Nhưng có ngờ đâu, bề ngoài họ mạng một lớp “đạo đức giả” để che
đậy bao nhiêu điều xấu xa, hung ác, nham hiểm ở bên trong. Nhờ có cuộc kinh lý
trong ngày Xuân hôm ấy ngày mới thấu rõ được lòng người. Từ đó Ngài luôn luôn
suy nghĩ để tìm một giải pháp cải thiện dân chúng một cách hoàn bị.
Một tuần sau gương mặt Ngài trở lại tươi vui như trước. Rồi khắp
dân chúng được ban truyền sắc dụ của nhà vua: “Kể từ nay ai còn ăn chay niệm
Phật sẽ bị tội xử tử, còn người nào không theo đạo Phật được tự do, an phần
chức nghiệp”.
Ðương nhiên những kẻ giả tâm đều trở lại hành động như cũ, không
còn phải che đậy một chút gì.
Tuy thế, sáng kia người ta dẫn đến sân triều một cụ già tả tơi yếu
đuối, cụ này đã không tuân lệnh nhà vua vẫn quy ngưỡng theo đạo Phật. Cụ nghĩ
rằng: “Lâu nay ta nghèo khổ trọn ngày chỉ có một bữa cơm rau nhưng được quy y
Tam bảo, được nghe giáo lý của Chư Phật, lòng ta sung sướng vô cùng. Còn dẫu
sống một cuộc đời sung túc trên châu báu ngọc ngà hay có được lên cõi Thiên
đàng hưởng thụ mãi mãi cuộc sống Thần tiên đi nữa mà không được nghe đến một
câu kinh, Phật, đối với ta cũng chỉ là ngục hình”.
Cụ già khẳng khái tâu:
- Tâu Bệ hạ, bần dân này đã có tội không tuân lệnh của Ngài xin
Ngài cứ việc chặt đầu.
Nhà vua phán:
- Nếu người biết tự hối và thi hành theo sắc lệnh mới của Trẫm,
Trẫm sẽ tha tội và phong chức tước cho. Còn kẻ làm dân mà không tuân theo quốc
pháp Trẫm sẽ xử chém đặng răn kẻ trái phép về sau.
- Tâu Bệ hạ, nếu bỏ chánh pháp mà làm đến bực vua chúa, hưởng thụ
tất cả mọi khoái lạc trong cõi Nhân Thiên, bần dân này cũng không ham.
- Ngươi cãi lệnh ta sẽ truyền đem xử tử ngay tức khắc.
- Tâu Bệ hạ, trong Kinh Phật có dạy: “Nếu chúng sanh tự gieo mình
vào ba đường ác thì khó được làm người và có làm người chăng nữa cũng không thể
sanh vào nước có đạo đức, không xem được Kinh Phật, không gặp được các cao Tăng
để cúng dường và nghe pháp”. Nay tôi được biết pháp Tam bảo, hiểu được chút ít
Kinh Phật, vậy có lẽ kiếp trước tôi đã dày công tu luyện lắm. Thế thì dẫu Bệ hạ
có bỏ tôi vào nước sôi hay nung vào lửa đỏ đi nữa tôi vẫn giữ trọn một niềm
theo Tam bảo mà thôi.
- Ngươi là ai mà còn khí khái với ta? Trước
cái chết mà vẫn còn hùng hổ.
- Tôi tên là Thanh Tiến Sử, tâu Bệ hạ cứ việc
xử tội, tôi không bao giờ oán than hay van xin một điều gì.
Quân sĩ hãy đem chém ngay ông lão Thanh Tiến
Sử nầy.
Rất nhanh, các tên lính xáp đến dẫn cụ già ra
pháp trường.
Trước pháp trường, bên cạnh những lưỡi gươm
sáng quắc đang sẵn sang đưa lên cổ, Thanh Tiến Sử vẫn thản nhiên vui vẻ và
khuyên người con trước khi vĩnh biệt: “Con ơi! Con sanh gặp thời có Phật pháp,
biết sùng bái Tam Bảo là một điều phước đức của con. Con hãy vững dạ tu học,
noi gương cha đây, dẫu đầu cha phải rơi vì sắc lệnh nghiêm ngặt của nhà vua.
Cha vẫn vui lòng và quyết theo Chánh đạo không bao giờ lãng bỏ”.
Vừa dứt lời, vị cận thần truyền cho quân lính
dẫn cụ trở về triều.
Khi vị cận thần về tâu lại lời khuyên con của
Thanh Tiến Sử, nhà vua rất cảm động và vô tình những dòng nước mắt tươm chảy
trên đôi má nhăn nheo của vị vua hiền đức. Ngài bước xuống bệ rồng ra tận cửa
thành ôm lấy Thanh Tiến Sử. Mọi người đều ngạc nhiên. Cụ già cũng trố mắt nhìn vua
vì không hiểu chuyện gì. Nhà vua đưa cụ vào cung một cách ân cần vui vẻ, song
Thanh Tiến Sử cũng chưa rõ điều gì nên chỉ biết cúi đầu sát đất lạy tạ ơn vua.
Nhà vua liền đỡ lấy tay Thanh Tiến Sử rồi thân mật bảo: “Trong quốc dân này chỉ
có một Thanh Tiến Sử! Chỉ có một Thanh Tiến Sử thuần thành theo Phật pháp,
quyết một lòng vì đạo. Ngoài ra đều giả dối, đều vụ lợi. Chiếu dụ của Trẫm ban
ra chỉ cốt để thử lòng người mà thôi. Vậy từ nay xin ngươi hãy sống cùng Trẫm,
giúp Trẫm trong việc truyền bá Phật pháp thức tỉnh nhân tâm”. Rồi cả hai chuyện
trò vui vẻ. Sau đó nhà vua phong cho Thanh Tiến Sử chức Tướng quốc.
Câu chuyện ấy được truyền tụng trên môi quần
chúng lan ra tận các hang cùng ngõ hẻm, và cũng từ đó tiếng chuông cảnh tỉnh
ngân vang trong tâm hồn mọi người.
Chẳng bao lâu dân chúng được sống trong cảnh
êm ấm, thân yêu, an hòa, vui vẻ, ai ai cũng đều quay về với Ðạo Phật.
Vị Quốc vương ấy chính là tiền thân của Ðức
Thích Ca.
Ðức Thượng
Thà có đạo đức mà chết, chớ không chịu mất đạo đức để được sống.